Vietnamese

“Hãy tin tưởng. Ngay cả khi cậu là người duy nhất.”

image

Có một ngôi làng nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, bị ngăn cách bởi một vách đá cao 4,000 mét.

Ngôi làng đó đầy những ống khói.

Khói bụi bao trùm khắp mọi nơi, che phủ cả bầu trời.

Khói, khói, từ sáng sớm đến tối mịt.

Người dân trong ngôi làng Ống Khói bị vây kín bởi làn khói đen kịt,

họ chưa từng thấy bầu trời xanh ngoài kia.

Họ cũng chẳng biết đến những vì sao lấp lánh.

image

Một đêm nọ, khi cả làng đang rộn ràng trong lễ hội Hallowen,

Hòa trong ngọn lửa xua đuổi những linh hồn quỷ dữ, ngôi làng như càng thêm dày khói hơn bình thường.

Một ngày,

Người đưa thư nọ, khi bay như chớp qua màn đêm, bỗng nhiên bị sặc vì khói từ ngôi làng,

nên đã vô tình đánh rơi một quả tim mà anh ta đang vận chuyển.

Trong bóng tối mịt mù, dường như không thể xác định quả tim đã rơi xuống nơi nào.

Người đưa thư từ bỏ và vội vã biến nhanh trong màn đêm.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, ….

Quả tim đang đập tại một góc nào đó trong ngôi làng Ống Khói.

image

Thực ra, nó rơi xuống bãi rác bên bìa làng.

Tất cả các loại rác rưởi cùng nhau quyện chặt vào quả tim, để rồi từ đó: sinh ra một người rác.

Đầu nó là một cái ô cũ kỹ với mùi gas phả ra từ miệng.

Đó là một người rác dơ bẩn. Bốc mùi hôi thối vô cùng.

Khi vén tai lên, nó bỗng bắt gặp tiếng chuông đang vang vọng từ xa.

Hình như nơi đó có người.

Thế là, nó rời bãi rác.

image

Nó tiến vào làng và thấy nơi đây chỉ toàn quái vật.

“Này, cậu mặc đồ trông hơi dị đó.”

Nó quay lại về phía con quái vật bí đỏ đang đứng.

“Cậu là ai?”

“Tớ đã nuốt lửa đại ngục và sẽ thắp lên đêm Halloween với ánh sáng chập choạng.

Tớ là Jack-o’-latern!”

image

Tất cả những con quái vật khác cũng bắt đầu tụ lại bên người rác.

“Tee-hee hee, Tớ là phù thủy. Tớ thống trị bóng tối và là nỗi sợ hãi của mọi người.”

“Con quái vật do một nhà khoa học tà ác tạo ra. Tớ là Ngài Frankenstein.”

“Tớ thì không hề biết cái chết là gì. Tớ là Xác Sống.”

Mọi người bắt đầu hỏi.

“Vậy cậu là cái quái gì nhỉ?”

“Tớ là người rác.”

Cả bọn quái vật bật cười nắc nẻ.

image

Người rác cùng bọn quái vật đi quanh các căn nhà và gào to:

“Cho kẹo hay bị ghẹo! Đãi chúng tôi cái gì đi, nếu không muốn bị chơi xấu!”

rồi nhận vô số bánh kẹo từ người lớn

Tiếp đến, chúng đi lòng vòng tặng bong bóng cho lũ trẻ nhỏ hơn.

Những trái bóng của người rác thì bay rất cao, làm bọn trẻ con vô cùng thích thú.

“Được rồi, nhà kế tiếp. Đi thôi người rác.”

image

Bọn quái vật đi khắp nơi, túi chất đầy bánh kẹo.

Bỗng, tiếng chuông từ tháp đồng hồ vang lên, báo hiệu mọi người chuẩn bị về nhà.

Người rác nói với một đứa trong đám.

“Halloween vui quá. Ngày mai chúng mình lại chơi Halloween nhé.”

“Cậu nói gì vậy, người rác. Halloween chỉ hôm nay thôi.”

Cùng lúc đó, tất cả lũ quái vật lần lượt cởi bỏ mặt nạ.

Một cậu bé, Antonio bước ra từ trái bí đỏ,

và Rebecca, một cô bé bước ra từ trang phục phù thủy.

Tất cả bọn chúng chỉ đang giả làm quái vật thôi.

image

“Chuyện gì vậy, cởi ra đi chứ, người rác.”

“Vả lại, cậu cũng đâu có thích cái bộ đồ dơ bẩn này đâu, đúng không?”

Rebecca vừa nói vừa cố gắng kéo đầu người rác xuống.

“Ui da”

image

“Áaaaa”

Rebecca la lên thất thanh.

“Hắn không phải đang hóa trang đâu!”

Tất cả lũ con trai nhanh chóng lùi ra xa.

“Biến đi, đồ quái vật!”

“Biến khỏi ngôi làng này ngay, người rác! Đi chết đi!”

Bọn con trai hét lên những từ cay độc, từng từ từng từ một.

image

Tin đồn về người rác nhanh chóng lan truyền khắp làng.

“Đó là người rác.”

“Có một con quái vật trong làng.”

Và khi người rác cố gắng lên tiếng, thì tất cả những gì nó nhận được là,

“Biến đi, đồ rác rưởi.” “Mùi của mày sẽ ám vào tao mất.”

Người rác ngồi trên ghế, thở ra một mùi hôi thối nồng nặc.

Và đó là những gì đã xảy ra.

“Ra cậu là người rác mà cả làng đang nói đến. Tớ nghe nói cái này không phải là hóa trang?”

image

Khi nó quay lại, đứng trước nó là một bé trai lem luốc dính đầy nhọ từ đầu đến chân.

Cậu bé không hề bỏ chạy ngay cả khi cậu biết sự thật về người rác.

“Tớ là Lubicchi, người lau dọn ống khói. Còn cậu là?

“….Ummm”

“Nếu cậu không có tên, hay để tớ đặt cho nhé. Để xem nào …

Cậu xuất hiện vào ngày Halloween, vậy cậu sẽ là Halloween Poupelle.”

image

“Halloween Poupelle, cậu đang làm gì ở đây thế?

“Không ai muốn chơi với tớ cả.”

“Ha ha ha!” Lubicchi bật cười khi nghe Poupelle nói.

“Rõ ràng quá mà, Poupelle. Cậu vừa bẩn vừa hôi.”

“Sao cậu dám nói vậy! Cậu cũng vừa đen vừa dơ đó thôi, Lubicchi.”

image

“Hừm, tớ đang trên đường về nhà, cậu thấy đấy. Người tớ bám đầy nhọ.”

“Không phải lau chùi ống khói là việc của người lớn sao?”

“Tớ không có bố, nên tớ phải làm thôi.

Mà này, với cái mùi này hỏi sao không ai thích cậu. Hãy đến sân nhà tớ tắm.

“Hả? Có được không?”

“Tớ cũng phải tắm trước khi vào nhà mà. Cậu cũng nên làm vậy đi.”

“Lubicchi này, sao cậu không né tớ?”

“Bởi vì cậu có mùi gì đó rất thân thuộc. Có khi trong mớ hỗn độn trên người cậu có mấy chiếc quần cũ của tớ cũng nên.”

image

Lubicchi chà rửa từng ngóc ngách trên người Poupelle.

Tất cả bụi bẩn được rửa trôi đi, mùi cũng có vẻ khá hơn nhiều.

“Cảm ơn, Lubicchi.”

“Hừm… nhưng mà hơi thở của cậu vẫn còn ghê lắm. Phà ra thử nào.”

Poupelle làm theo.

“Ha ha ha, nó thật sự kinh khủng. Poupelle, đây là mùi gas mà. Đánh răng chắc sẽ đỡ hơn.”

Cứ thế, cả hai chơi cùng nhau đến tận tối khuya.

image

“Này, hôm nay con vừa đi chơi với người rác à?”

“Không sao đâu mẹ. Poupelle không phải người xấu.”

“Con đúng là thừa hưởng tính hiếu kỳ từ bố.”

Bố của Lubicchi là ngư phủ duy nhất trong làng, nhưng đã bị một con sóng lớn nuốt chửng vào mùa đông năm ngoái.

Thứ duy nhất còn sót lại mà mọi người tìm thấy là những mảnh vụn rơi ra từ chiếc thuyền đánh cá của ông.

Người làng tin rằng có những con quái vật ngoài khơi và cấm mọi người không được đến gần biển.

Vì vậy, người già trong làng thường nói “Đáng đời ông ấy.”

“Mẹ ơi, mẹ thích bố ở điểm nào?”

“Bố vốn dễ mắc cỡ và rất đáng yêu theo cách của bố, con có thấy vậy không? Khi vui, bố thường gãi đầu mũi như thế này này.”

image

Ngày kế tiếp, Poupelle và Lubicchi leo lên một ống khói.

“Tớ sợ, Lubicchi.”

“Cậu sẽ ổn thôi, bám chắc vào. Nhưng gió đang mạnh, cẩn thận đừng làm rơi cái gì nhé.”

“Cậu từng làm rơi cái gì rồi hả?

“Ừ. Tớ làm rơi sợi dây chuyền bạc có tấm hình của bố.

Đó là tấm hình duy nhất của ông ấy mà tớ có. Tớ đã cố tìm nhưng không thấy.”

Lubicchi chỉ vào một con kênh đầy rác.

“Nó đã rơi xuống con kênh đó.”

image

“Nói thử xem Poupelle, bạn có biết thế nào là một “ngôi sao”?”

“Ngôi sao?”

“Ngôi làng này bị khói bao trùm mà? Tụi mình không nhìn thấy chúng đâu. Nhưng trên làn khói đó có những viên đá lấp lánh. Chúng chính là những ngôi sao.

Không phải chỉ một hay hai. Hàng nghìn, hàng vạn, có khi còn hơn nữa.”

“Nghe thật khó tin. Cậu đang nói dối à?”

…Bố tớ đã thấy những vì sao. Khi ông ấy ở tận ngoài biển. Nơi những làn khói trên đầu không còn nữa,

và khi ấy, có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh đang trôi trên bầu trời.

Không ai trong làng tin ông ấy. Đến tận lúc chết, ông vẫn bị xem là kẻ bịp bợm.

Nhưng bố từng nói ‘Trên làn khói đen này là cả một bầu trời đầy sao’, và chỉ tớ cách nhìn thấy chúng.”

Lubicchi vừa nói vừa nhìn vào không trung.

“Hãy tin tưởng. Ngay cả khi cậu là người duy nhất.”

image

Hôm sau, Poupelle đến chỗ hẹn, cơ thể vẫn bốc mùi hôi thối như trước.

Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa vẫn thế.

“Poupelle, dù tắm bao nhiều lần thì cậu vẫn hôi như vậy.”

Lubicchi dùng tay bịt mũi và thều thào, nhưng cậu bé vẫn tắm cho Poupelle mỗi ngày.

image

Một ngày nọ,

Poupelle xuất hiện một cách khác lạ.

“Sao vậy, Poupelle? Chuyện gì đã xảy ra với cậu?”

Phần rác bên tai trái của Poupelle đã rơi mất.

“Họ nói tớ xả rác trong làng.”

“Cậu có nghe thấy gì không?”

“Không, tai trái tớ không nghe thấy gì cả. Tớ nghĩ là khi phần rác bên ấy rơi mất, tớ cũng không nghe được nữa.”

“Bọn Antonio đã làm điều này, đúng không? Thật quá đáng.”

“Họ không thể làm khác được. Tớ là quái vật mà.”

image

Ngày hôm sau, Lubicchi bị bao vây bởi Antonio và lũ bạn của nó.

“Này, Lubicchi. Dennis đang bị cảm.

Chắc nó bị vi khuẩn của thằng người rác lây.”

“Poupelle tắm rửa mỗi ngày, Cậu ấy không có vi khuẩn!”

“Đồ dối trá! Hôm qua, thằng người rác đó bốc mùi rất kinh.

Cả gia đình mày là một lũ lừa bịp.”

Thật ra thì dù có tắm cho Poupelle bao nhiêu thì ngày hôm sau nó vẫn hôi.

Lubicchi không biết nói gì để phản bác.

“Sao mày lại chơi với thằng người rác. Nhìn đi, đáng ra mày phải chơi với tụi tao.”

image

Khi Lubicchi lê từng bước nặng nề về nhà, Poupelle xuất hiện.

“Này, Lubicchi. Đi chơi nào.”

“…Cậu lại hôi nữa rồi. Hôm nay ở trường tớ bị bắt nạt cũng vì điều đó.

Tất cả là tại cơ thể hôi hám của cậu dù tụi mình đã tắm không biết bao nhiêu lần!”

“Tớ xin lỗi, Lubicchi.”

“Tớ không muốn gặp cậu nữa. Tớ không muốn chơi với cậu nữa.”

image

Kể từ đó, hai đứa không còn gặp nhau.

Poupelle cũng không tắm rửa từ khi ngừng chơi với Lubicchi. Cơ thể nó càng ngày càng bẩn.

Ruồi vây quanh người nó. Nó trở nên vô cùng dơ dáy và nhếch nhác.

Tiếng đồn về Poupelle cũng trở nên tệ hại hơn.

Không ai lại gần Poupelle.

image
image

Vào một đêm yên ắng.

Có một tiếng gõ bên ngoài cửa sổ của Lubicchi.

Khi cậu ngước nhìn, Poupelle đang đứng đó, gần như không thể nhận ra.

Cơ thể nó dính đầy nhọ đen và một cánh tay cũng đã mất.

Chắc hẳn là bọn Antonio lại làm điều này.

Lubicchi nhanh chóng mở cửa.

“Cậu sao vậy, Poupelle? Chúng ta lẽ ra không …”

“…Đi theo tớ.”

“Cậu đang nói gì thế?”

“Đi thôi, Lubicchi.”

image

“Từ từ đã. Chuyện gì vậy?”

“Tụi mình phải nhanh lên. Đi thôi, trước khi họ giết tớ.”

“Đi đâu?”

“Nhanh lên. Tụi mình phải nhanh lên.”

image

Hai đứa đến một bờ biển rộng vắng người

“Đi nào, Lubicchi. Nhảy lên đây.”

“Cậu nói gì vậy? Chiếc thuyền này hư rồi, nó không đi được.”

Poupelle vẫn mặc kệ, và lôi ra một bịch bong bóng trong túi.

Nó hì hục thổi từng quả bóng.

Phù phù, phù phù.

“Này Poupelle, cậu đang làm gì vậy?”

Phù phù, phù phù.

“Tụi mình phải nhanh lên. Không còn nhiều thời gian đâu, trước khi họ giết tớ.”

Sau đó, Poupelle buộc những quả bóng đã bơm đầy hơi vào thuyền, từng trái từng trái một.

image

Con thuyền đã được buộc hàng trăm quả bóng.

“Đi thôi, Lubicchi.”

“Đi đâu …?”

“Ra khỏi làn khói này”

Poupelle vừa nói vừa tháo sợi dây neo thuyền.

“Đi ngắm sao.”

image

Con thuyền được vô số quả bóng nhấc bổng lên, lơ lửng trong không trung.

“Cậu có chắc là sẽ ổn chứ??”

Đây là lần đầu tiên Lubicchi nhìn thấy ngôi làng từ độ cao như vậy.

Khung cảnh của nó về đêm thật đẹp.

“Được rồi, nhịn thở đi. Tụi mình sắp xuyên qua làn khói đó.”

image

Ầm ầm ầm

Hai đứa không thể nhìn thấy gì. Tối đen như mực.

Giọng Poupelle vang lên giữa tiếng gió gào thét.

“Bám chắc vào, Lubicchi.”

Gió tiếp tục thổi mạnh đưa hai đứa bay cao hơn.

image

“Lubicchi, nhìn kìa. Tụi mình thoát khỏi đám khói rồi. Mở mắt ra đi.”

Ầm ầm ầm.

image
image

“Bố đã không nói dối.”

Nơi này được vô vàn những điểm sáng rực rỡ vây quanh.

Lặng ngắm những ngôi sao một lúc, Poupelle khẽ nói.

“Khi quay về, cậu chỉ cần thả bớt những quả bóng kia, nhưng đừng thả cùng một lúc.

Nếu cậu làm vậy, con thuyền sẽ rơi mất, nên chỉ thả từng trái từng trái một thôi nhé.

“Cậu nói gì vậy, Poupelle? Chúng mình sẽ quay về cùng nhau, đúng không?”

“Tớ chỉ có thể cùng cậu đi đến đây thôi.

Được ngắm ‘sao’ cùng cậu, tớ vui lắm.”

image

“Ý gì vậy? Tụi mình phải về cùng nhau chứ.”

“Cậu biết không, Lubicchi. Tớ đã cố gắng tìm sợi dây chuyền mà cậu đánh mấti.

Từ con kênh ngập rác đến tận nơi họ xử lý chất thải,

tớ nghĩ nó có thể ở đó.”

image

“Tớ được sinh ra tại bãi rác, nên tớ đã quen với việc đi lại trên đống rác thải.

Tớ đã tìm kiếm sợi dây chuyền mỗi ngày kể từ hôm đó, nhưng tớ đã không tìm được…

Tớ tưởng chỉ mất mười ngày hay đại loại vậy…”

image

“Đó là lý do tại sao cơ thể cậu …Poupelle, tớ đã quá tệ với cậu.”

“Không sao. Lần đầu tiên khi cậu nói chuyện với tớ,

Tớ đã quyết định, tớ sẽ mãi là bạn của cậu dù có chuyện gì chăng nữa.”

Nước mắt Lubicchi bắt đầu chảy dài.

“Mà dù sao thì, sợi dây chuyền không có ở khu xử lý rác thải đâu.

Tớ ngốc thật.

Tớ phải nhận ra điều này sớm hơn khi cậu nói “Cậu có mùi gì đấy rất thân quen”.

Poupelle cởi bỏ chiếc ô cũ kỹ rách rưới trên đầu.

“Nó đã ở đây suốt thời gian qua.”

image

Sợi dây chuyền bạc đang treo bên trong chiếc ô.

“Sợi dây chuyền cậu đang tìm đây. Đó là não của tớ.

Thế nên cậu mới có cảm giác thật thân thuộc.

Khi phần rác bên tai trái rơi mất, tớ đã không thể nghe được gì.

Tương tự vậy, nếu mất sợi dây chuyền này, tớ sẽ ngừng cử động.

Nhưng sợi dây chuyền là của cậu. Quãng thời gian bên cậu,

Tớ thật sự rất vui. Cảm ơn Lubicchi nhé, tạm biệt…”

Nói xong, Poupelle vung tay định giật sợi dây chuyền ra, nhưng…

image

“Đừng!”

Lubicchi nắm chặt tay Poupelle.

“Cậu làm gì vậy, Lubicchi? Sợi dâu chuyền này là của cậu.

Dù tớ có giữ thì một ngày nào đó, bọn Antonio cũng sẽ giật mất,

và nếu thế, cậu sẽ mất nó thật sự.

Cậu sẽ mãi mãi không thấy hình bóng của bố mình nữa.”

“Tụi mình có thể cùng nhau bỏ chạy.”

“Đừng ngốc vậy. Nếu chúng thấy cậu đi với tớ,

chúng sẽ đánh cậu đấy.”

“Tớ không quan tâm. Tớ với cậu có thể cùng chịu đau. Tụi mình sẽ luôn ở bên nhau.”

image

“Hãy gặp nhau mỗi ngày, Poupelle. Như vậy thì tớ cũng sẽ được thấy bố mỗi ngày.

Tụi mình sẽ gặp nhau, chơi cùng nhau mỗi ngày giống như trước đây.”

Người rác ứa nước mắt.

Được chơi cùng Lubicchi mỗi ngày… cảm giác thật lạ, như thể nó đã chờ điều này từ rất rất lâu.

“Poupelle, những ngôi sao thật đẹp. Cảm ơn cậu đã đưa tớ đến đây.

Tớ thật sự hạnh phúc khi gặp cậu.”

Poupelle đỏ mặt và nói,

image

“Thôi đi, Lubicchi. Cậu làm tớ mắc cỡ.”

Rồi nó dùng ngón tay trỏ vuốt mũi.

image

“…Poupelle. Phải rất lâu tớ mới nhận ra điều này. Đúng rồi…chắc chắn là vậy rồi!

Halloween là dịp để linh hồn những người đã khuất quay về”

“Cậu đang nói gì vậy? Lubicchi.”

“Halloween Poupelle, bây giờ thì con đã biết Người là ai.”

image

“Cuối cùng Người cũng về tìm con, Bố ơi.”

[KẾT THÚC]

Đồ họa, Sáng tác, Chỉ đạo AKIHIRO NISHINO
Người dịch Hoàng Bảo Khanh, Trần Phương Linh

image

【amazon】
『PoupeIIe Of ChimneyTown』